anh nhớ em, có nhẽ ....
tối hôm nay, tự-nhiên anh mất ngủ
anh lăn đi, lộn lại, đến trăm lần
anh đếm thầm từ một đến trăm ngàn
óc chưa mỏi và hồn chưa yên giấc
tại trăng sáng, hay tại cơn gió bấc
đang giành nhau qua khe cửa đầu giường
tại cả hai hợp-tấu khúc yêu-thương
khiến anh nhớ em, anh nhớ em, có nhẽ ...
mấp-máy đôi môi, cho tiếng kêu thật khẽ
'anh nhớ em, anh nhớ lắm, em ơi'
nhớ đôi môi mềm, nhớ tia mắt sáng ngời
nhớ mái tóc bồng-bềnh, nhớ những nụ hôn vội
và anh nhớ bầu trời Arles xẩm tối
nhớ Ðại-Hội nào, cho em đến với anh
anh nhớ Dinant với lần thăm-viếng cổ-thành
nhớ Banneux của những lần thổn-thức
anh nhớ Maastricht, khi tình yêu chấm-dứt
khi em bỏ đi theo hạnh-phúc xa vời
anh cố giữ, nhưng tình đã chơi-vơi
tình chết vội, không một lời trăn-trối
tối hôm nay, tự-nhiên anh rắc-rối
anh đi nhớ em,
anh nhớ em,
có nhẽ ...
Âu-Châu, 1991. |