anh nhớ em, có nhẽ 
bốn mùa thơ-ngây 
buổi em đi 
chỉ một nửa 
chuyện tình xe car 
có bao giờ 
hỡi cô hàng xóm của tôi ơi 
họa thơ Sông Mơ 
hãy yêu nhau đi 
hình như là 
hôm anh về Liège 
lâng-lâng, dăm tiếng ngọc-ngà 
Liège, mùa đông 
mối tình dạ-vũ 
nếu một ngày 
nhỡ 
tại sao 
thường thường 
tình yêu 
trời vào đông 
trời vào thu 
vài giòng thơ viết vội 
vài lời cho em 
xuân ly-hương

 

mối tình dạ-vũ

ta gặp em trong một buổi dạ-vũ
chung quanh ta là những bộ áo đắt tiền
những chai rượu, những giọng cười thác-lũ
khói thuốc mù, và tiếng nhạc cuồng-điên

em đứng đấy, với chiếc váy dài chấm đất
hở đôi vai và nửa bộ ngực tròn
cặp môi cong, và tia nhìn ngây-ngất
thu hẹp không-gian thành một khoảng cỏn-con

ở trong đó, chỉ còn em duy-nhất
chói hào-quang của tiếng sét ái-tình
và còn ta, với nỗi e-dè đánh mất
mắt long-lanh nỗi háo-hức vô-hình

ta bước đến bên em, với nụ cười mời-mọc
và diù em đi trong điệu vũ đa tình
ôm chặt vòng eo, hoà vào nhau đôi mái tóc
còn cuộc tình nào nóng-bỏng hơn cuộc tình mình

tình dạ-vũ là tình một buổi tối
khi tình-cờ đôi ánh mắt tìm nhau
trong khoảnh-khắc, tình trao nhau thật vội
thật ân-cần, và có lẽ, thật dài lâu ...

Bruxelles, đêm dạ-vũ 'Hy-Vọng 3 tuổi'. 1990.