anh nhớ em, có nhẽ
bốn mùa thơ-ngây
buổi em đi
chỉ một nửa
chuyện tình xe car
có bao giờ
hỡi cô hàng xóm của tôi ơi
họa thơ Sông Mơ
hãy yêu nhau đi
hình như là
hôm anh về Liège
lâng-lâng, dăm tiếng ngọc-ngà
Liège, mùa đông
mối tình dạ-vũ 
nếu một ngày
nhỡ
tại sao
thường thường
tình yêu
trời vào đông
trời vào thu
vài giòng thơ viết vội
vài lời cho em
xuân ly-hương

 

chuyện tình xe car...

ai bảo em ngồi bên phiá trái
trên chiếc xe car rộng-rãi thênh-thang
ai bảo ông giời đặt anh ngồi bên phải
ai bảo hai ông tài-xế thi nhau

ai bảo em đưa tay chùi làn hơi trên cửa kính
cho anh giật mình
hồn như bay-bổng tận đâu đâu...

'ngó em không giám ngó lâu
ngó qua một chút đỡ sầu mà thôi'
thương em với cái nốt ruồi
hàm răng ngà-ngọc, bờ môi mịn-màng

ai bảo cô đầm lai nào đó
viết lên cửa kính chữ 'con'
ai bảo người thông-minh nào đó
xui anh viết lại chữ 'cưng'
người ta xúi, thế mà anh cưng thật
cưng thật em ơi, háo-hức nào bằng
chỉ vớ-vẩn, thế mà anh ngây-ngất
như trăm lần rộng-rãi với tình-thương

thương em nên lại liếc sang
liếc sang vài cái vội-vàng mà thôi
thương em thề-thốt với trời
thương luôn cả cái nốt ruồi, em ơi ...

Liège, 01.11.1973.