anh nhớ em, có nhẽ
bốn mùa thơ-ngây
buổi em đi
chỉ một nửa
chuyện tình xe car
có bao giờ
hỡi cô hàng xóm của tôi ơi
họa thơ Sông Mơ
hãy yêu nhau đi
hình như là
hôm anh về Liège
lâng-lâng, dăm tiếng ngọc-ngà
Liège, mùa đông
mối tình dạ-vũ 
nếu một ngày
nhỡ
tại sao
thường thường
tình yêu
trời vào đông
trời vào thu
vài giòng thơ viết vội
vài lời cho em
xuân ly-hương

 

buổi em đi ...

lá chập-chờn cho chậm giờ cách-biệt
cây tần-ngần, cây khóc phút chia-phôi
quyến-luyến hoa, sương sợ ánh mặt trời
hoa quyến-luyến, hoa gượng mình trước gió

ngày tiếc-nuối, nên hoàng-hôn rực đỏ
đêm ngập-ngừng cho mát lạnh bình-minh
gió nhớ mây, gió gào khúc ân-tình
mây nhớ gió, mây kết mưa than khóc

yêu ray-rứt, nên chia-ly tang-tóc
buổi em đi, cả tạo-hóa tiễn-đưa
cả thành-phố Liège buồn-bã trổi mưa
cả giòng sông Mơ lồng-lộng, xám đục

và còn lại ta đây, như một bộ xương mục
kéo lê-thê chuỗi ngày tháng vật-vờ
góp trăm thương ngàn nhớ kết thành thơ
lồng trong gió thành những lời rên-rỉ

và tất cả trở thành vô-nghiã-lý ...

Liège, 1973.