có bao giờ
có bao giờ thấm nỗi buồn vô-cớ
ghét nắng hồng chỉ nhắc-nhở vô-biên
hồn theo mây trôi lơ-lửng triền-miên
không bến đậu, không một nơi tạm nghỉ
có bao giờ không một trang hành-lý
bước lang-thang trong mộng-mị não-nề
chân ơ-hờ có nghĩ đến ngày về
còn mệt-mỏi những u-mê ủ-rủ
có bao giờ trốn nỗi buồn cổ-thụ
anh thả hồn anh ấp-ủ hồn em
để mơ-hồ một cảm-giác êm-đềm
như xâm-chiếm tâm-hồn em cô-quạnh
có bao giờ những cơn mưa không tạnh
dừng một lần cho bớt lạnh hoàng-hôn
cho một lần, anh được nhớ em hơn
cho mãi mãi anh không còn xa vắng
có bao giờ đôi vai chợt thấy nặng
anh tìm lại lối nẻo cũ đường xưa
có bao giờ, anh ơi, có bao giờ
xuân trở lại trong hồn em trống-trải...
Liège, cuối 1973. |