anh nhớ em, có nhẽ
bốn mùa thơ-ngây

buổi em đi
chỉ một nửa
chuyện tình xe car
có bao giờ
hỡi cô hàng xóm của tôi ơi
họa thơ Sông Mơ
hãy yêu nhau đi
hình như là
hôm anh về Liège
lâng-lâng, dăm tiếng ngọc-ngà
Liège, mùa đông
mối tình dạ-vũ 
nếu một ngày
nhỡ
tại sao
thường thường
tình yêu
trời vào đông
trời vào thu
vài giòng thơ viết vội
vài lời cho em
xuân ly-hương

 

hãy yêu nhau đi ...

(cho những người tình đáng yêu)

quyện lấy nhau, hai tấm thân nóng-bỏng
vùi vào nhau, đôi mái tóc bồng-bềnh
ta diù nhau trên làn sóng lênh-đênh
ta ngụp lặn trong biển giông ân-ái

một trái cấm, trăm nghìn ta cũng hái
em tôi ơi, đời có nghiã gì đâu
hãy quên đời, quên vũ-trụ, và hãy yêu nhau
siết chặt thêm đi em, vòng tay háo-hức

ghì lấy đôi vai, ép sát đôi ngực
cho anh say từng nấc nhịp chập-chờn
mím chặt đôi môi, ghìm hơi thở dập-dồn
và hãy hưởng đi em, từng luồng thỏa-mãn

hãy uống đi em, từng giọt mồ-hôi mặn
và hãy hôn đi em, từng thớ thịt căng-phồng
hôn nữa đi em, nữa đi em, cho bão tố mưa giông
cho mãi mãi, anh vẫn còn chới-với

rôi nằm xuống đây đi em, trong triù-mến vời-vợi
cho anh hôn từng thung-lũng, từng ngọn đồi
cho em say trong cơn sốt tuyệt-vời
cho em điên trong bầu trời hạnh-phúc

đấy, thiên-đàng, hay chính là điạ-ngục
em tôi ơi, đời có nghiã gì đâu
hãy quên đời, quên vũ-trụ, và hãy yêu nhau
siết chặt thêm đi em, vòng tay háo-hức ...

Liège, không thời-gian-tính.