anh nhớ em, có nhẽ 
bốn mùa thơ-ngây 
buổi em đi 
chỉ một nửa 
chuyện tình xe car 
có bao giờ 
hỡi cô hàng xóm của tôi ơi 
họa thơ Sông Mơ 
hãy yêu nhau đi 

hình như là 
hôm anh về Liège 
lâng-lâng, dăm tiếng ngọc-ngà 
Liège, mùa đông 

mối tình dạ-vũ 
nếu một ngày 
nhỡ 
tại sao 
thường thường 
tình yêu 
trời vào đông 
trời vào thu 
vài giòng thơ viết vội 
vài lời cho em 
xuân ly-hương

 

họa thơ Sông Mơ

ta lại đến foyer lần thứ mấy
chiều đông buồn, lạnh-lẽo quá đi thôi
đường d'Avroy mờ trong tuyết rơi, rơi
thêm khêu-gợi lòng ta niềm thương-nhớ

ta đã gặp em trong làn sương bỡ-ngỡ
ta đã gặp em, và ta đã làm thơ
thuyền thả đi, có chắc đến được bờ
hay chìm-đắm trong bão-giông tang-tóc

em cười mỉm thay muôn lời mời mọc
và trời đông ngừng tuyết, xé làn sương
vời thái-dương về nhuộm sáng phố-phường
như ló dạng một ngày xuân trở lại

ta vẫn đến bên em, với muôn ngàn ngần-ngại
thẫn-thờ nhìn, và mấp-máy nghìn câu
có khác nào, trong thu ảo, chàng Ngưu
gặp Chúc-Nữ nơi chân cầu Ô-Thước
vì bạc-duyên nên hẹn-hò lỡ bước
đành hẹn nhau trong những thuở thu sang
đem u-uất làm ướt sũng trần-gian
như nước mắt những người tình bạc-phúc

 nhưng thổn-thức, ta chỉ đành thổn-thức
biết làm sao, trời lạnh quá em ơi
môi run run cho nghẹn cả muôn lời
chỉ im-lặng nghe tâm-hồn lịm chết
gió rét buốt, và không-gian như tê-liệt
mà thời-gian thì vẫn lướt, lướt nhanh
em bước qua, như quyến-luyến, chẳng đành
ta ôm ngực, nghe nhịp tim héo úa.

Liège, 1970.