anh nhớ em, có nhẽ
bốn mùa thơ-ngây
buổi em đi
chỉ một nửa
chuyện tình xe car
có bao giờ
hỡi cô hàng xóm của tôi ơi
họa thơ Sông Mơ
hãy yêu nhau đi
hình như là
hôm anh về Liège
lâng-lâng, dăm tiếng ngọc-ngà
Liège, mùa đông
mối tình dạ-vũ 
nếu một ngày
nhỡ
tại sao
thường thường
tình yêu
trời vào đông
trời vào thu
vài giòng thơ viết vội
vài lời cho em
xuân ly-hương

lāng-lāng, 

dăm tiếng ngọc-ngą

 

lâng-lâng, dăm tiếng ngọc-ngà ....
thánh-thót, nhẹ-nhàng, uyển-chuyển,
mi ré mi, ré mi, si ré do là
tiếng dương-cầm từ phòng khách vọng ra
cho xao-xuyến tâm-hồn khách cô-lữ

như kích-thích bởi một nguồn tình-sử
khách đa-tình thả cánh bướm vờn hoa
lòng bâng-khuâng theo tiếng nhạc ngọc-ngà
khách chợt sựng, thẫn-thờ, khắc-khoải

lướt trên phím, mười ngón tay thần-thoại
mi ré mi, ré mi, si ré do là
cho hoa reo, cho gió hát khúc tình-ca
cho mưa ngừng sa, cho lòng ta vời-vợi...

một tiếng động mạnh ... tùm ầm...   nàng quay vội
'Làm giật mình'.... luyến-tiếc khách bước qua
tỉnh giấc mộng tình... tiếng nhạc còn ngân-nga
mi ré mi
ré mi
ré mi
si ré do la....

Liège, đầu 1972.