trời vào đông
trời vào đông, ta đứng dậy mở cửa
nhìn tuyết bay đan cuộn với sương mờ
chạnh nhớ em, ta bật cười ha-hả
nhớ thương em, nhớ thương mấy cho vừa
trời vào đông, chưa một lần tái-ngộ
cánh thư xưa giờ thất-lạc muôn phương
đâu cánh én của bầu trời tưởng-nhớ
đâu ánh mắt của một phút lên đường
trời vào đông, hôm nay ta chạnh nhớ
cả trăm ngàn cây-số cách xa nhau
bao yêu-dấu cũng trở mình, than-thở
bao nhớ thương cũng tàn-lụi, phai mầu
trời vào đông, ta dang tay đóng cửa
lòng nhủ lòng, 'như dứt-khoát một lần'
trước khung gương, ta bật cười ha-hả
trời vào xuân, bao giờ trời vào xuân ?
Liège, 1973. |